CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Trọn Đời Có Duyên


Phan_25

Chương 61: Kết cục hoàn mỹ

Ngày hôm sau, Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Thần cùng đi ra sân bay đón người, bạn học của Lý Thụy, thật ra thì nói là bạn bè đúng hơn, một tiểu tử nước Pháp. Năm trước Lý Thụy đi nước Pháp làm sinh viên trao đổi hơn nửa năm, tiểu hỏa nước Pháp này chính là bạn cùng phòng của anh, nghe nói vóc người anh tuấn, chỉ là lúc nhìn thấy người thật, Diệp Dĩ Mạt thiếu chút nữa phun cười, một chàng trai cực kỳ khôi ngô tuấn tú nước Pháp mặc một thân trang phục truyền thống Trung quốc, vừa thấy Diệp Dĩ Mạt liền một nước dán mặt hôn kiểu Pháp, Tất Tử Thần ở một bên nhìn cũng đen mặt, liền kéo vợ mình qua, dùng tiếng Pháp lưu loát chào hỏi cùng cậu ta, lời dạo đầu như chủ tịch Trung Quốc tiếp kiến Tổng Thống nước Pháp vậy, trực tiếp đem cậu thanh niên nước Pháp đứng hình, mặt ngốc trệ.

Diệp Dĩ Mạt không nói lôi kéo chồng mình, dùng Anh ngữ trao đổi: "Xin chào, tôi là chị của Lý Thụy Diệp Dĩ Mạt, mấy ngày nay công ty của nó tương đối bận rộn, để cho tôi chiêu đãi giúp một chút, mong cậu đừng chê trách."

Tiểu hỏa nước Pháp cũng là dùng Trung văn không được tự nhiên đáp: "Xin chào, tên tiếng Trung của em là Lý Tưởng, tên nước Pháp là Phonnix, anh chị có thể nói tiếng Trung với em, em theo Thụy học đã lâu rồi. . . . . ."

Diệp Dix Mạt nở nụ cười, thế nhưng cũng họ Lý ai, không phải là Tiểu Thụy lấy tên cho cậu ta chứ?"Xin chào, Lý Tưởng, đây là chồng tôi Tất Tử Thần, cậu có thể gọi anh ấy. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, người nước ngoài đã ầm ầm ĩ ĩ: "Anh Thần anh Thần! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu ngưỡng mộ đại danh đã lâu! !"

Diệp Dĩ Mạt ngạc nhiên, danh hiệu của đại doanh trưởng Tất thật vang dội a, vì sao truyền tới tận nước Pháp chứ? Chỉ là,chàng trai người nước ngoài đã giải thích nguyên nhân.

"Thụy nói với em cậu ấy rất bội phục anh Thần của cậu ấy, Thụy nói nhất định là lời thật!" gương mặt Lý Tưởng nghiêm chỉnh.

Tất Tử Thần giựt giựt khóe miệng, bình tĩnh rút tay về, "Cái này đồng chí Lý Tưởng, chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi." Mặc dù biết người Pháp thiên tính lãng mạn không kềm chế được, nhưng mà doanh trưởng Tất vẫn không vui lòng người ta vừa thấy mặt đã thân mật với vợ mình. Đây không phải là tìm đánh sao.

Dọc theo đường đi, Tất Tử Thần lái xe, Diệp Dĩ Mạt ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lý Tưởng một mình ngồi ở ghế sau, ríu ra ríu rít dùng tiếng Trung vẫn còn chưa sõi nói chuyện, khi biết được Diệp Dĩ Mạt trước kia là giáo viên dạy lịch sử, bạn nhỏ Lý Tưởng vẫn sùng bái văn hóa Trung Quốc nhất thời mắt sáng lên, còn kém nhào tới ôm lấy thần tượng trong truyền thuyết : "Chị. . . . . . Không, Diệp sư phụ, ngài nhất định phải thu em làm đồ đệ! Dạy em Hàng Long Thập Bát Chưởng và Lục Mạch Thần Kiếm trong truyền thuyết,!"

Diệp Dĩ Mạt đổ mồ hôi, Tiểu Thụy à, rốt cuộc em dạy cái gì cho bạn của em vậy chứ? Cái gì mà Hàng Long Thập Bát Chưởng và Lục Mạch Thần Kiếm, chứ, cô còn Cửu Âm Chân Kinh và Cửu Dương Thần Công、 đây nè. Còn nữa, ai nói giáo viên lịch sử là biết võ công à? Trong truyền thuyết kungfu Trung Quốc, dễ học như vậy sao?

Kế tiếp hai ngày, bởi vì Tất Tử Thần có chuyện, cho nên Diệp Dĩ Mạt và Lý Thụy liền làm chủ nhà, Lý Thụy mang theo anh em nước Pháp ăn vặt ở Hàng Châu, lại dẫn cậu ta đi Tây Hồ Linh Ẩn lượn một vòng, ở bên Đoạn Kiều nói câu chuyện tình yêu Bạch nương tử cùng Hứa Tiên, đem chàng trai lãng mạn nước Pháp cảm động đến rơi nước mắt, ý vị nói mù à mù à, tại sao có thể có người như vậy chứ.

Không cần hoài nghi, đây tuyệt đối là Lý Thụy dạy. Tác dụng đồng hoá của người Trung Quốc tương đối vĩ đại. Không phải có một câu nói đùa ư, Trung Quốc nếu là muốn xưng bá thế giới, chỉ cần dùng sức di dân qua các quốc gia khác trên thế giới là được rồi.

Diệp Dĩ Mạt bởi vì bình thường phải chăm sóc con trai, cộng thêm còn có ông chồng hẹp hòi, cho nên cậu ta chỉ ở đến ngày thứ ba rồi đến bên nhà bố mẹ cô làm một bữa cơm, muốn mời tiểu hỏa nước Pháp nếm món ăn.

Lúc cơm nước xong Tất Tử Thần liền lái xe tới đón người, buổi tối Lý Thụy muốn dẫn anh em đi thể nghiệm một buổi tối vui vẻ ở Trung quốc, tự nhiên không thể để chị gái mệt mỏi, nếu không anh rể sẽ tiêu diệt anh mất.

Hôm nay Tất Tử Thần mặc một cái áo khoác ngoài dài màu xám tro, bên trong là áo len màu đen, cả người cũng có vẻ văn nhã tuấn lãng. Lý Tưởng ước chừng bị cao lương mỹ vị và rượu ngon Trung Quốc hun đúc cho, lưu luyến ôm lấy thần tượng hiệp nữ trong cảm nhận của anh, nhất kích động, trong miệng liền nhảy ra một chuỗi tiếng Pháp, Diệp Dĩ Mạt nghe mà một lời cũng không hiểu, lại làm Tất Tử Thần cho quen thuộc tiếng Pháp nghe được gương mặt tuấn tú càng ngày càng đen.

Cái gì gọi là vượt qua quốc giới, cậu rốt cuộc tìm được tình yêu chân thực? Cái gì gọi là ngay cả tiền trình nhấp nhô bất bình, cạu ta cũng sẽ không buông tha?

Đây là trần trụi giành vợ đấy! Xới đất! Khích lệ hồng hạnh xuất tường đấy! ! ! Doanh trưởng Tất nổi giận! Đây không phải là đem người sống sờ sờ như anh làm cái cái rắm sao? Không đúng, cái rắm còn có thể có tiếng vang!

May mà vợ anh nghe không hiểu tiếng Pháp! Ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người cậu em vợ đang định phiên dịch cho chị gái, doanh trưởng Tất cứ thế đem người em vợ làm cho một câu cũng không dám nói.

“không có gì, chính là cảm ơn tối nay em đã chiêu đãi.” Tất Tử Thần kéo vợ qua phía mình, trợn mắt nhìn em vợ một cái, người nước ngoài cái gì, sau này tới tự mình chiêu đãi đi! Làm mất cậu, cùng lắm thì anh giới thiệu người khác cho Tử Nghiêu thôi, nhưng mà vứt bỏ vợ anh, anh sẽ cùng người liều mạng!

“A a ˜” Diệp Dĩ Mạt ngẩng mặt lên, hướng về phía Lý Tưởng khẽ cười: “không có gì, chơi vui vẻ là tốt rồi ˜” chính là dùng Anh ngữ.

Rất dễ nhận thấy, ông nói gà bà nói vịt. Cậu bé Lý Tưởng có chút mê mang, mắt to con ngươi màu xanh lam nháy mắt lại nháy mắt, cuối cùng bị Lý Thụy kéo vào taxi: “Anh rể, chị, chúng em đi trước ˜” ngu ngốc, không đi, không sợ anh rể tôi xơi cậu nữa à?

Tất Tử Thần rất giận, vừa có một người nước Pháp không biết nhô ra từ chỗ nào, vừa có một Mạc Tiếu Mẫn giống như em gái, đây rốt cuộc là thế nào? Ông trời xem bọn họ những ngày sau này quá thuận lợi nên quyết định kích thích sao? Vậy cũng không nên như vậy ! Thà phá mười ngọn miếu, không làm hư một việc cưới! Là chân lý mãi mãi!

Cuộc sống sau này không có cách nào tiếp tục như vậy, ai biết lúc anh không có ở đây, có nhiều con ruồi chạy lên cửa như vậy không chứ? Liếc mắt nhìn Tiểu Mạt an tĩnh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tất Tử Thần nắm chặt tay lái. cô gái trước mắt này anh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được rồi, tóc dài thả tùy ý, mấy lọn rơi sau tai, lười biếng mà phong tình, áo khoác màu nâu nhạt thêm giày thấp màu đen, đơn giản mát mẻ, nếu nói là không ai thèm thuồng vợ anh, anh mới không tin đấy!

không được không được, lần này trở về, nhất định phải mang theo vợ con cùng đi!

Về đến nhà, Diệp Dĩ Mạt trở về phòng chơi cùng con trai, Tất Tử Thần một mình đi tìm mẹ mình.

Tất nhiên anh không thể nói ‘mẹ à có người ở thèm thuồng vợ của con trai mẹ’ như vậy được, nhưng mà hậu quả mấy lần đấu tranh mang vợ con đi cùng kia vẫn còn thấy rõ.

“Mẹ, con và Tiểu Mạt cũng kết hôn lâu như vậy, đến bây giờ cũng chưa làm tiệc rượu trong bộ đội, không thể cứ để như vậy được? Trước kia Tả Tả Hữu Hữu còn nhỏ, con cũng không bỏ được bọn họ đi ra ngoài lắc lư, hiện tại này hai đứa nhỏ da căng đầy lắm, dẫn đi cho các chiến hữu xem một chút, cũng không phải là vừa đúng sao?”

Lý Mân bị nói có chút động lòng, năm đó lúc Tả Tả Hữu Hữu ra đời được nửa năm bọn họ tính toán đi bộ đội làm một cuộc tiệc rượu, ai biết Hữu Hữu chợt phát sốt, Tiểu Mạt bị sợ đến nửa bước cũng không dám rời đi, từ đó tiệc rượu này bị hoãn lại, cho tới bây giờ lãnh đạo trong bộ đội và chiến hữu của Tử Thần cũng chỉ có ăn mấy bao bánh kẹo cưới thôi, quả thật không nói được.

“Hơn nữa mẹ à, bộ đội không phải mỗi năm đều có tổ chức quân huấn con cái của quân nhân sao, con ý để hai tiểu tử này cũng đi luyện một chút.” Tất Tử Thần nói nghiêm trang, giống như con trai anh năm nay đã mười ba tuổi, mà không phải ba tuổi.

Khóe miệng Lý Mân giật giật, đây là không phải quá sớm sao? Cháu trai bảo bối của bà có thể theo được kịp sao? Bộ đội tổ chức quân huấn rất nghiêm khắc đấy.

Tất Tử Thần thờ ơ liếc nhìn con trai đang chơi đùa ở trong phòng khách, gật đầu nói: “Muốn từ con nít nắm lên, đây là ông cụ thường nói mà.” nói xong, hướng hai tiểu tử đang chơi xe lửa gọi: “Tả Tả Hữu Hữu, có muốn cùng ba đi đến bộ đội bắn súng nhìn xe tăng không?” Tối hôm qua anh đã dỗ này hai Tiểu Tổ Tông một phen.

Tả Tả thả đầu xe lửa trong tay xuống, đầu tiên là mê mang nâng lên mắt, suy nghĩ kỹ một hồi, đại khái mới suy nghĩ ra cái gì là bộ đội, bắn súng, xe tăng, lúc chờ tỉnh lại, đã không kịp chờ đợi chạy tới: “Tả Tả muốn đi kéo! Tả Tả muốn đi bắn súng súng! Lái xe tăng!”

Hữu Hữu cũng liền vội đuổi theo: “Còn có Hữu Hữu cùng đi nữa!” Tuyệt đối không thể vứt bỏ Hữu Hữu!

“Chuyện này bà con phải thương lượng với ba các con một chút.” Lý Mân do dự nói, “Dù sao Tả Tả Hữu Hữu cũng còn phải chuẩn bị đến vườn trẻ nữa.”

Tất Tử Thần gật đầu một cái: “Ngày nghỉ Tả Tả Hữu Hữu có thể trở về bồi ông bà nội.” Cái cách này toàn vẹn đi? Cách xa nhà, anh chỉ sợ ông cụ và mẹ còn có cha mẹ vợ đem hai tiểu tử này làm hư rồi, về sau vô pháp vô thiên, như vậy thì hối tiếc không kịp.

Tác giả có lời muốn nói: đoán một chút đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Dù sao Viên Nghệ không thích chơi cái gì hai nam hai nữ, các vị không cần ghét Tiểu Mẫn và Lý Tưởng.

Chương 62: Kết cục hoàn mỹ

Đang nói chuyện, anh em Mạc Tiếu Diệu và Mạc Tiếu Mẫn đến. Lý Mân để cho chị Vương pha trà.

" Ba mẹ các con thân thể có khỏe không?" Lý Mân thân thiết hỏi, anh em Mạc gia coi như là bà nhìn lớn lên, lúc nhỏ Mạc Tiếu Diệu và Tử Thần luôn chơi với nhau, sau này lại học trung học cơ sở còn chung một lớp, nhưng mà cậu ấy không có đầu quân, lại đi học ở nước Mĩ, mãi cho đến mấy năm trước mới trở về, Mạc Tiếu Mẫn cũng thế, nha đầu này khi còn bé và Tử Nghiêu đánh nhau, ai biết trưởng thành cũng thành bạn tốt, lễ mừng năm mới trước vẫn tìm đển Tử Nghiêu đang nghỉ đông theo cô đi dạo phố đi.

Cha mẹ Mạc gia đều không ở nhà, sư trưởng Mạc thân thể không được khỏe, đi viện dưỡng lão Cổ Lãng nghỉ ngơi điều trị, mẹ Mạc dĩ nhiên cũng đi cùng, lần này việc chuẩn bị cho năm mới tất cả đều là hai anh em này lo liệu cả. Lại nói, bọn trẻ này bà nhìn chúng lớn lên từ nhỏ, đến tận bây giờ bất tri bất giác có thể một mình đảm đương một phía rồi, ai, bọn họ già rồi.

Bây giờ Tất Tử Thần vừa nhìn thấy Mạc Tiếu Mẫn liền nhức đầu, tiếp theo nhìn Mạc Tiếu Diệu cũng không thoải mái. Mạc Tiếu Mẫn cũng không nói gì không ổn, nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt của anh, làm sao lại u oán như vậy chứ? Anh cũng không nhớ tự mình có hủy bỏ ước định cưới hỏi gì cả cùng cô em gái kém mình nhiều tuổi như vậy mà.

"Anh Tử Thần, chị dâu đâu?" Mạc Tiếu Mẫn vừa mở miệng nói chuyện, Tất Tử Thần đã cảm thấy toàn thân nổi da gà, một cô gái thanh thuần dịu dàng, sẽ không bôi son môi đỏ như vậy, như Tử Nghiêu nhà anh vậy rất nhẹ nhàng thoải mái ~

"Chị dâu của em ở trong phòng chăm sóc đứa trẻ rồi, Tả Tả Hữu Hữu chơi mệt rồi đang ngủ." Lúc Tất Tử Thần nói lời này, đường cong khóe miệng không có lý do mà sâu hơn. Tả Tả Hữu Hữu rất dính mẹ, mỗi ngày đều cần phải mẹ dụ dỗ mới có thể ngủ, dù là ngủ cùng ông bà nội cũng vậy, nhất định là phải mẹ kể xong câu chuyện xưa con thỏ nhỏ mới bằng lòng an tĩnh chui vào chăn, điểm này tuyệt đối là câu chuyện chiến đấu ngày xưa của ông nội không cách nào so sánh được.

Mạc Tiếu Diệu nhìn bạn tốt của mình ở nhà rất có phong thái đàn ông tốt, thật muốn đấm anh, chẳng lẽ anh không biết mình vẫn còn độc thân luôn bị khổ ép xem mắt sao? nghe nói Tử Thần xem mắt mới quen vợ anh ta, bọn họ thường ngày tránh xem mắt để sống độc thân cho thoải mái, bây giờ ai cũng đều cầu ông nội bà nội trưởng bối trong nhà an bài mai mối cho bọn họ, hơn nữa đều chọn con gái chiến hữu cũ của ông cụ trong nhà, liền muốn cũng có thể có cái phúc khí nhanh chóng tìm được một nàng dâu giống nàng dâu ở nhà này.

Tất Tử Thần sao có thể không nhìn ra ý tứ của đám bạn chứ, đám người kia chính là ghen tỵ với anh, hừ. Anh em cùng nhau lớn lên trong đại viện, mặc dù không thể nói ly kinh bạn đạo (có lẽ là tình bạn không thể tách rời), nhưng mà đại khái là không muốn để gia tộc an bài tất cả của mình, nhất là hôn nhân. Nhìn mấy người chấp nhận được an bài kết thân, nhìn lại Tất Tử Thần tình cảm với vợ một chút, bọn họ giống như đều điên lên, không thể tự do yêu, nhưng là xem mắt cũng có thể đi! Ông cụ cũng rất coi trọng tình cảm, nhất là đối với chiến hữu cũ, vừa nghe tiểu tử trong nhà muốn xem mắt với con gái chiến hữu cũ của mình, gia thế cái gì trước để một bên, tối thiểu yên tâm chiến hữu cũ dạy dỗ con gái, mỗi một người đều mừng rỡ nhanh đi tìm số điện thoại gọi điện thoại đi, xem mắt có được hay không không nói, chiến hữu cũ tụ hội ngược lại đã làm vài tràng.

diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

"Tốt lắm anh cả, chừng nào thì anh cũng tìm cho em một chị dâu giống như chị dâu của Tử Nghiêu chứ, ba mẹ khẳng định sẽ vui chết." Mạc Tiếu Mẫn che miệng cười, nói không có gì không đúng, nhưng là nghe vào trong lỗ tai Tất Tử Thần cũng không quá thoải mái, cái gì gọi là chị dâu giống như chị dâu của Tử Nghiêu chứ? Tiểu Mạt của anh toàn thế giới chỉ có một, dĩ nhiên là không có một người khác giống nhau như đúc.

Tất Tử Thần tùy ý hơi cong môi một cái, giọng nói nhàn nhạt nói sang chuyện khác: "Diệu tử, chừng nào thì cậu đi Bắc Kinh? Giúp tôi chào hỏi với lão Tứ, qua ít ngày tôi sẽ đi Bắc Kinh một chuyến, đến lúc đó mọi người cùng tụ họp."

Mạc Tiếu Diệu nói: "Sao cậu không tự mình gọi điện thoại cho cậu ta? Một mình cậu điện thoại đến, cậu ta không thể vui mừng mà chuẩn bị à?"

Tất Tử Thần nhấp một ngụm trà: "Tôi đi làm việc công, không có phương tiện."

Mạc Tiếu Diệu cũng biết anh không tự do giống bọn họ, dù sao đang ở trại lính, rất nhiều việc cũng nên chú ý. Mấy tiểu tử kia đi phương Bắc phát triển sau này liền ít trở về, lần trước lúc Tử Thần kết hôn mấy anh em cùng nhau về giúp làm tài xế, thời gian còn lại, muốn gặp bọn họ, so với lên trời còn khó hơn.

"Được, đến lúc đó tôi sẽ chào hỏi với mấy người lão Tứ lão Ngũ, chừng nào cậu đến để tôi bảo bọn họ rành thời gian ." Mạc Tiếu Diệu vỗ đùi: "Không nói nhiều lời với cậu nữa, thay tôi chào hỏi chú Tất và dì Lý, tôi phải nhanh chóng đi gặp con gái lão trung đội trưởng của ba tôi~" anh phải nhanh chóng đi xem mắt ~

Tất Tử Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn dạng đắc chí này, không biết còn tưởng rằng bây giờ cậu ta muốn đi động phòng hoa chúc rồi đấy, không phải đi xem mắt sao! Có được hay không còn là một vấn đề đấy!

"Anh, chúng ta ngồi tí nữa đi ~ anh Tử Thần khó được trở về một lần ~" Mạc Tiếu Mẫn lôi kéo cánh tay của anh trai làm nũng nói.

Mạc Tiếu Diệu cười ngắt lỗ mũi: "Tiểu nha đầu phải có mắt nhìn chứ? Anh Tử Thần của em khó được về nhà một lần, vào lúc này muốn đi bồi vợ con nữa chứ ~"

Mạc Tiếu Mẫn vẫn còn không phục lầm bầm: "Vậy em cũng khó được mới trở lại, anh Tử Thần sao không bồi em chứ?"

Trái tim Tất Tử Thần liền ‘đăng’ phát trầm xuống. Nói chuyện, cũng không phải là tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi, mà là một cô gái 23-24 tuổi đấy.

Trở về phòng, Tả Tả Hữu Hữu đang ngủ say, cô đang đeo tai nghe trên mạng.

Tất Tử Thần bưng ly sữa bò đi vào, thuận tay đặt ở bên tay phải của cô. Nhẹ cúi □, ôm cô vào trong ngực, từ phía sau nhìn cô viết chữ. Tay của cô không coi là nhỏ, nhưng mà mảnh khảnh thon dài, nhất là đầu ngón tay, thoải mái vót nhọn, rất là đẹp mắt. Quá khứ là bởi vì thói quen nghề nghiệp, bây giờ là sợ thương tổn được đứa bé, cô luôn luôn không thích để móng tay dài, cắt đi chỉ còn lại một chút màu trắng, sạch sẽ sáng ngời.

Lúc cô viết văn, mười ngón tay bay múa thật nhanh ở trên bàn phím, linh động khác thường.

Anh biết, cô thích viết một chút chuyện xưa đơn giản, cho dù quá trình gian khổ cỡ nào, cuối cùng cô rất thích cho bọn họ một kết cục tốt đẹp, mặc dù rất nhiều lần cô đều ở trước mặt anh giương nanh múa vuốt, nói là bị người khác ngược nhiều nước mắt như vậy, lần sau mình cũng nhất định viết một chuyện ngược người khác, nhưng đến cuối cùng, cô luôn mềm lòng, nói là sợ bị độc giả mắng.

Hít hà gáy cô, vài sợi tóc rơi cong cong làm cho chóp mũi anh ngứa ngáy. Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn dùng sữa tắm hương bưởi, hương vị thanh thanh nhè nhẹ, không thành thục không quyến rũ, vẫn như năm đó.

Anh còn nhớ rõ, lúc anh hỏi cô cái vấn đề này, cô híp mắt cười đến giống như chó Sdamoye vô tội, cô nói, bởi vì em không có gặp phải tình huống gì làm cho em thay đổi hiện trạng.

Anh hiểu. Theo như tính tình của cô, bình thản chịu đựng gian khổ, nếu không phải biến cố, hết sức không thích thay đổi hiện trạng. Anh cũng không muốn cô thay đổi. Tiểu Mạt của anh, trong vài năm nay tính tình càng thêm thản nhiên, an tâm ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ, mặc dù không tránh được có chút xã giao, nhưng là bây giờ có mẹ ứng phó giúp một tay, cô chỉ cần an tâm chăm sóc trong nhà tốt là được.

"Đang viết gì vậy?" Tất Tử Thần vô cùng thích ôm cô từ phía sau, đôi tay che ở trên bụng mềm nhũn, nghĩ đến nơi đây đã từng mang thai hai đứa bé cho anh, anh liền không nhịn được nhịp tim đập nhanh hơn, đứa bé của bọn họ, hiện tại đang an tĩnh ngủ say ở bên người, hô hấp chợt nhẹ chợt cạn, để cho anh an lòng.

"Nói chuyện phiếm." Diệp Dĩ Mạt hơi hơi nghiêng mặt, cong lên khóe miệng đáp: "Lý Tưởng hỏi em mấy vấn đề về lịch sử Trung Quốc."

Vừa nghe đáp, ánh mắt Tất Tử Thần lập tức rơi vào trên màn hình, mới vừa rồi anh không có chú ý nhìn, hôm nay nhìn lên, quả nhiên, bên cạnh văn bản đang đánh, đang mở ra một hộp thoại.

Nhìn chú chim cánh cụt nhỏ này, lòng Tất Tử Thần tràn đầy khó chịu vạch đen đầy đầu, người Pháp cũng học người Trung Quốc chơi QQ rồi hả ? Có vấn đề không biết tìm người khác đi, làm sao lại tìm vợ anh chứ? Vừa nghĩ tới Lý Tưởng, Tất Tử Thần liền nghĩ đến lúc anh mặt tiếc rẻ đối với vợ của mình nói gì tìm được tình yêu lại gín nan vất vả, thật là một hớp máu giấu ở trái tim.

" Vợ, không để ý tới anh, chúng ta ra ngoài đi dạo có được không?" Tất Tử Thần dùng cằm vuốt ve cổ của cô, biết cô sợ nhột, nhất định là sẽ đồng ý .

"Được được!” Diệp Dĩ Mạt vừa tránh vừa trả lời: "Để em nói với cậu ta một tiếng."

Một câu ‘see you next time’ gửi đi, khiến trong lòng doanh trưởng có hai tầng lửa băng, còn có lần sau? Thứ người như thế, rõ ràng là muốn bị ăn đánh mà.

"Tiểu Mạt, cái người nước Pháp đó thường tìm em sao?" Tất Tử Thần dắt tay vợ mình, làm bộ vô tình hỏi.

"Cũng may, chỉ hỏi em mấy lần về vấn đề lịch sử." Diệp Dĩ Mạt giương mắt nhìn anh, giương nhẹ khóe miệng: "Không phải ghen chứ?" Nói xong, giống như là phản bác mình: "Làm sao có thể á..., cậu ta cùng tuổi với Lý Thụy mà 诶." Ước chừng nhỏ hơn cô bảy tám tuổi, Tử Thần muốn ăn dấm cũng không thể ăn trên người cậu ta được, nhưng mà, vậy tại sao mỗi lần Tử Thần nhắc tới Lý Tưởng cũng giống như khổ đại cừu thâm vậy?

Tất Tử Thần dừng bước, ánh mắt lành lạnh chăm chú mà nhìn cô, gằn từng chữ: "Dạ, ghen." Lúc anh ở nhà vốn là không nhiều, cố tình bởi vì bạn học của Lý Thụy này, muốn cô đi đón máy bay, còn phải làm chủ nhà, quá đáng hơn, Lý Tưởng dù là không có xuất hiện, cũng sẽ âm hồn bất tán! Bây giờ đến chim cánh cụt cũng xuất hiện cậu ta! Không phải là hơn bảy tám tuổi sao? Nhìn Tiểu Mạt, sao có thể nhìn ra so với bọn hắn lớn hơn nhiều tuổi như vậy chứ? Còn nữa, người ngoại quốc sẽ chú trọng những thứ này sao? Vừa nghĩ tới Lý Tưởng đã từng dùng tiếng Pháp nói đối với Tiểu Mạt là tình yêu chân chính của cuộc đời này, anh có kích động muốn đem tiểu tử này bóp chết.

"Cậu ta là bạn học của Lý Thụy, để cho cậu ta tự mình tiếp đãi đi, sao lại làm phiền vợ anh chứ?" Tất Tử Thần khoác vai của cô, ôn hòa cười yếu ớt.

Diệp Dĩ Mạt liếc mắt: "Em không mệt, Lý Thụy bận rộn việc công ty như vậy, giúp chiêu đãi một tay chiêu đãi thôi, dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm." Tất Tử Thần không nói thêm gì nữa, dắt tay của cô đi trong hoa viên, thỉnh thoảng đi ngang qua mấy ông lão, nhìn thấy vợ chồng bọn họ tản bộ cũng không nhịn được cười.

Tất gia đối với cặp cháu trai sinh đôi ở trong đại viện đã có tiếng, nhà ai cũng đều hâm mộ, đều nói Tử Thần có phúc khí, chẳng những cưới được vợ tốt, lại sinh được hai đứa con trai ngoan. Bây giờ mấy người trưởng thành cũng bị kích thích nữa, cầu trong nhà giới thiệu nàng dâu, mấy ông bà già của họ mừng rỡ gật đầu liên tục, chỉ cần chịu kết hôn, con gái có cả bó lớn!

"Tử Thần, cùng vợ đi tản bộ à?"

Tất Tử Thần trả lời: "Đúng vậy, cùng vợ đi tản bộ ạ." Đuôi lông mày thượng mang theo vài phần cười, thấy thế nào cũng đều là hình tượng người đàn ông tốt trong gia đình.

"Ai Tử Thần à, vậy thì ba mẹ cậu rất có phúc khí đó, con cháu đầy cả sảnh đường." Người tới cười ha ha, tóc bạc trắng tinh thần sáng láng.

Chương 63: Kết cục hoàn mỹ

Sau khi tạm biệt ông cụ, Tất Tử Thần tiếp tục dắt cô đi, đi không nhiều lắm, liền không nhịn được cau mày. Mới vừa rồi tay còn ấm, bây giờ đã lạnh thấu xương, năm nay mấy ngày lễ mừng năm mới thì thời tiết so năm trước đều tốt hơn, mấy ngày nay đều là ánh nắng mặt trời rực rỡ, chính giữa trưa ngồi ở bên dưới mặt trời còn có thể đổ mồ hôi. Sau khi cô sinh Tả Tả Hữu Hữu về sau tật xấu thể hàn hình như cũng khá hơn một chút, không giống như trước hôn nhân nữa, vừa đến mùa đông thì giống như tảng băng vậy, còn không thích mặc nhiều quần áo. Chỉ là rốt cuộc không thể so với anh, mới ở bên ngoài một hồi, cô đã thấy không còn khí ấm rồi.

Đưa tay đem lấy hau cánh tay cô ôm cánh tay anh bỏ vào túi áo bành tô của anh, anh mới tiếp tục nói: "Anh đã nói với mẹ rồi, lần này em đi cùng anh, chúng ta cùng bổ sung tiệc rượu kết hôn."

"Còn Tả Tả Hữu Hữu thì sao?" Diệp Dĩ Mạt khẩn trương hỏi.

"Theo chúng ta cùng đi." Tất Tử Thần cười nhìn cô một cái: "Chờ sau này Tả Tả Hữu Hữu đi học, đến ngày nghỉ sẽ cho bọn nó về chơi với ông bà nội ông bà ngoại, em thấy như vậy có được không?"

"Được." Diệp Dĩ Mạt suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, như vậy là phương án giải quyết tốt nhất đi. Nói thật, mấy ngày nay trong lòng cô thật ra thì thật vẫn có chút vướng mắc, Mạc Tiếu Mẫn kia, không có việc gì cũng sẽ tới tìm Tử Nghiêu chơi, sau đó có thể ở trong nhà cô cả một ngày, thấy Tử Thần liền vây quanh anh, mở miệng một tiếng anh Tử Thần, điển hình là con gái nhìn thấy thần tượng.

Lần trước Tử Thần uống đến say khướt về nhà, là do Mạc Tiếu Mẫn và anh trai cảu cô ấy Mạc Tiếu Diệu dìu về, mặc dù biết Tử Thần cùng anh em trong hội đi uống rượu, nhưng mà trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái. Nhưng người ta mở miệng một tiếng kêu chị dâu, cô cũng không thể không đồng ý được chứ? Nơi này ngại mặt mũi, tất cả đều phải toàn vẹn.

Bên này hai vợ chồng đang tản bộ, bên kia hai mẹ con cũng đang xem ti vi nói chuyện phiếm."Ai mẹ, con đã nói với mẹ rồi, qua năm Tiểu Mẫn đã có thể đi Nam Kinh rồi, cô ấy còn bảo con nối với anh trai về sau nhờ chiếu cố cô ấy đấy."

Lý Mân nhíu nhíu mày, Tử Thần ở trong bộ đội, sao chiếu cố con bé đó được? Nha đầu này, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ngược lại đã học được người ta." Sao con bé đó lại muốn đi Nam Kinh chứ? Anh trai của nó không phải ở Bắc Kinh sao?"

"Con làm sao biết được?" Tất Tử Nghiêu ôm cánh tay mẹ: "Cô ấy nói không muốn dựa vào anh trai của cô ấy, cho nên không muốn đi Bắc Kinh, nhưng mà con đã nói ở lại Hàng Châu cũng được, làm gì cần phải đi Nam Kinh." Tử Nghiêu cười khanh khách hai tiếng, nhìn như vô ý nói đùa: " Không phải là cô ấy muốn đến cùng chỗ với anh con chứ? 诶? Lần trước Tiểu Mẫn nói thật hối hận mình không có sinh ra sớm mấy năm. . . . . ."

Lý Mân đã sớm không có tâm tình xem ti vi, ý đồ của Tiểu Mẫn bà không khó nhìn ra, cô gái trẻ mà tóm lại là có chút nhỏ mọn, nhưng nếu mà con bé này ý tấn công con trai bà bà cũng không vui lòng rồi.

Tử Nghiêu vẫn còn nói: "诶, lại nói anh con và chị dâu cũng kết hôn nhiều năm đi? Nhớ năm đó, lúc chị dâu kết hôn, giáo viên địa lý lớp con và giáo viên số học lớp bên cạnh uống đến say mèm, cuối cùng cũng không đi dạy được. . . . . ."

Trong lòng Lý Mân nói thầm gia đình bình an, ngoài miệng cũng giáo huấn con gái: "Chuyện như vậy có thể nói lung tung à? Nhanh đi xem một chút, anh trai với chị dâu con đi đâu rồi, nên trở về ăn cơm thôi." Ai u, bà đây là lớn tuổi ý tưởng cũng chậm à? Vợ chồng tiểu tử này ở riêng, cũng không dễ dàng gặp chuyện không may? Tả Tả Hữu Hữu nhà bọn họ thật đúng nhỏ như vậy mà đáng thương, sao có thể không có ba mẹ chứ? Vừa nghĩ tới ngày hôm qua trên TV có tiết mục thăm hỏi, bởi vì cha mẹ ly dị mà đứa bé kia bị vứt bỏ, tâm can Lý Mân rối cả lên, trong đầu thoáng một cái, vậy mà đứa bé đáng tự nhiên biến thành cháu nội ngoan của bà!

"Lão già, tôi đã nói với ông rồi, tôi nghĩ lần này sẽ để cho Tiểu Mạt và Tử Thần cùng đi, tiệc rượu còn chưa có làm, đứa bé cũng lớn như vậy, không nói được." Đến tối Lý Mân nói với lão già như vậy.

Tất Trọng Tường từ phía sau tờ báo nhô đầu ra, kỳ quái liếc mắt nhìn bà vợ mình, sao hôm nay lại đổi ý rồi?"Tiểu Mạt muốn đi thì đi chứ, cháu trai phải ở lại."

Trong lòng Lý Mân ai yêu một tiếng, chưa nghe nói qua đứa bé là chất xúc tác cho tình cảm của cha mẹ à? Tử Thần cả ngày sống ở trong bộ đội, Tiểu Mạt một mình ở nhà, có cái gì níu giữ chứ? Có được đứa bé ở chính giữa làm ràng buộc!

"Tử Thần nói rồi, đứa bé nghỉ liền về nhà, lúc đi học lại đưa trở về, ông xem như vậy được không?"

"Tôi nói bà già này con trai cho bà ăn thuốc gì à? Sao hôm nay tận lực giúp đỡ bọn họ nói chuyện vậy?" Tất Trọng Tường thấy kỳ quái.

"Còn không phải là vì đứa bé sao?" Lý Mân tức giận trừng mắt nhìn ông, biết nói mát, sao không suy nghĩ một chút nhiều năm như vậy vợ chồng bọn nó ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều trong lòng có chua xót chứ? Năm đó bà nếm cả nỗi khổ tương tư, tư vị kia, thật sự là không dễ chịu, cũng chỉ có mấy người đàn ông các ông không có tim không có phổi, có lúc bà nhìn Tiểu Mạt một mình nhìn hình tử thần ngẩn người, trong lòng cũng chua đây nè.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog